Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái "trai xinh trai đứng một mình cũng xinh". Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao.
Truyện Cuộc Sống Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” đâu. Cô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng - Chương 34 Hòa ly, đoạn thân Có cái gì nói, thì nói đi. Sở Tuấn Tài mở miệng trước, trong lòng ông ta h. Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng . Chương 34: Hòa ly, đoạn thân . Các chương truyện đang đọc. Thể loại
Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng Chương 13: Trong Ruộng Gặp Rắn Độc Sáng sớm tỉnh lại, Hà Hoa xoa xoa thắt lưng có chút đau, hôn gương mặt tuấn tú của Sở Phong Thu một cái, ngày hôm qua làm ầm ĩ quá trễ, nàng rất mệt, bất quá tuy rằng mệt lại cảm thấy
Đề nghị này được Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn Lê Minh Hoan nêu tại hội nghị "Đảm bảo chất lượng, an toàn và minh bạch nguồn gốc xuất xứ thực phẩm cho người tiêu dùng" sáng 18/10. Theo ông Hoan, thời gian qua thực phẩm bẩn, rau dỏm gắn mác VietGAP vào
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái “trai xinh trai đứng một mình cũng xinh”. Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” ánCô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năngcó thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bị xuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây…
Truyện của Hoa Hòa Hoa Ảnh viết xoay quanh hai cái thôn, nam chính là nông dân thứ thiệt, được cái “trai xinh trai đứng một mình cũng xinh”. Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” ánCô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năngcó thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bịxuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây…
Văn ánCô gái Hà Hoa ở hiện đại có được dị năngcó thể làm cho thực vật phát triển nhanh thậm chí khởi tử hồi sinh, bịxuyên không đến cổ đại, trở thành một tiểu thôn cô bị người khác dùng kế vu hãm từ hôn, sau đó thắt cổ tự cho một anh chồng nông dân anh tuấn, tuy rằng cha chồng bất công, đại ca lười biếng, đại tẩu chanh chua, cay nghiệt còn nhớ thương tướng công nàng, nhưng mẹ chồng giống mẹ ruột, tướng công thực săn sóc, cuộc sống hạnh phúc bắt đầu từ đây…Truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng khai thác cuộc sống làng quê với đầy lông gà vỏ tỏi, hàng xóm thế nào, cha mẹ hai nhà thế nào, trấn trên thế nào, ruộng vườn ra sao. Nói chung không phải “êm đềm như mây” đâu Đọc Truyện
Lý Hương Chi đối với chuyện Tôn Lan Thảo rốt cục tái giá mà cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, dù sao trong nhà hiện tại sống rất tốt, bà thực sợ Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia lại nghĩ quay đầu ăn cỏ, cũng không thể cứ đề phòng mãi được? Hiện tại Tôn Lan Thảo lại gả đi, còn vui vẻ làm bình thê, thuyết minh Sở Đại Bảo rất hợp ý thị, thị hẳn là sống tốt, sẽ không lại trêu chọc đàn ông chung quanh, trọng yếu nhất là sẽ không đến trêu chọc Trương Đại Khuê. Bất mãn duy nhất là Tôn Lan Thảo lại gả đến Đào Nguyên thôn, cùng một cái thôn với Hà Hoa. "Hi vọng về sau ít gặp phải nó, nếu không còn chưa đủ làm cho người ta ghê tởm." Lý Hương Chi vừa trông cháu ngoại trắng mập đang ngủ, vừa nói với Hà Hoa, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Tôn Lan Thảo quậy ra, thật sự là may mắn, nhà mình đã thoát khỏi tai họa này. Hà Hoa cười nói "Mẹ yên tâm, cho dù gặp, thị cũng chiếm không được gì tốt." "Con, nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng giống mẹ." Lý Hương Chi nghe xong cười không ngừng, thuận tiện khen chính mình một phen. Khuê nữ của mình hiện tại thật sự là càng ngày càng lợi hại, như vậy rất tốt, bà cũng yên tâm. Hà Hoa cười nói "Khuê nữ giống mẹ không phải là bình thường sao?" Hà Hoa thấy tươi cười trên mặt Lý Hương Chi, nghĩ đến thôn cô nhỏ Hà Hoa nguyên chủ, trong lòng thở dài, có thể để cho mẹ của khối thân thể này cao hứng như thế, thôn cô nhỏ Hà Hoa cũng sẽ thật cao hứng, bất quá hiện tại nói không chừng nàng đã chuyển thế đầu thai, chỉ hy vọng nàng có thể đầu thai đến một nhà trong sạch, gặp được một phu quân tốt, cũng không cần vừa gặp phải việc khó liền thắt cổ. Lý Hương Chi nói với Hà Hoa năm nay hoa màu phát triển rất tốt, nhìn cao hơn một khúc so với hoa màu nhà người ta bên cạnh, đến lúc đó khẳng định có thể thu thêm được mấy đấu. Hà Hoa nghe xong cười mà không nói, đó là nàng dùng dị năng cho hoa màu nhà mẹ đẻ, hiện tại dị năng của nàng đã tiến bộ rất nhiều, cũng đủ cho nàng chiếu cố một lần tất cả hoa màu của người nhà và mấy nhà thân thiết. Không chỉ có nhà mình sống tốt, thân nhân bằng hữu cũng sống tốt, mới có thể hạnh phúc chân chính, ở thời điểm có năng lực này, Hà Hoa muốn dùng dị năng của mình để cho mọi người sống tốt hơn, hơn nữa như vậy còn có thể giảm bớt tình huống chỉ hoa màu nhà mình là phát triển tốt, miễn cho người khác hoài nghi hoặc là ghen ghét. Trừ bỏ trồng hoa màu, năm nay nhà Hà Hoa cũng trồng rau, hơn nữa so với năm trước trồng nhiều hơn, vừa qua mùa đông, trong thôn có một hộ chuyển đi rồi, không muốn giữ ruộng lại, Sở Phong Thu liền mua lại, không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu, nhưng trồng lương thực ở đó liền cũng đủ cho bọn họ ăn. Vài mẫu bên cạnh tự nhiên trồng rau, có thể tưởng tượng năm nay dựa vào chuyện bán rau có thể kiếm gấp mấy lần so với năm trước. Mùa đông năm trước, trong nhà dựa vào bán giá đậu cùng dưa muối cũng kiếm không ít, không thể ít hơn so với bán rau xanh. Hà Hoa còn thường thường nghĩ ra một ít đồ chơi mới mẻ, Sở Phong Thu mang đến Lưu gia bán, cũng có thể mang về không ít tiền. Trong nhà ngày lướt qua càng tốt, Hà Hoa đối với cuộc sống nơi này cũng càng ngày càng vừa lòng, nhưng mục tiêu cuối cùng còn không có đạt tới, thì phải là để cho nhà Triệu Kim Nguyên làm cho thôn cô nhỏ Hà Hoa chết phải trả giá đại giới. Triệu Kim Bảo hiện tại gả không tốt, xem như ác có ác báo, nhưng Triệu Kim Nguyên vẫn là con rể của ông chủ tửu lâu Hương Khách Lai! Hà Hoa chẳng những bán rau cho tửu lâu Trương Ký, còn bán vài cách chế biến món ăn cho tửu lâu Trương Ký, chính là muốn cho tửu lâu Trương Ký tranh giành khách với Hương Khách Lai, tốt nhất làm Hương Khách Lai suy sụp, để cho Triệu Kim Nguyên không thể thành ông chủ nhỏ của tiệm này, thậm chí còn muốn để cho cha vợ hắn cùng thê tử oán hận hắn, để cho hắn nếm thử tư vị bị vứt bỏ như Hà Hoa nguyên chủ, cũng sẽ không sống được thoải mái. Thời tiết càng ngày càng nóng, Hà Hoa nghĩ lại bán vài cách chế biến món đồ ăn cho tửu lâu Trương Ký, lại để cho người Hương Khách Lai sầu càng sầu, mùa hè cơn tức vượng a, tốt nhất để cho Triệu Kim Nguyên mỗi ngày bị nhạc phụ mắng, bị vợ oán. Hà Hoa nghĩ thế nào thu thập người Triệu gia, Triệu Kim Bảo liền bắt đầu tìm chết. Triệu Kim Bảo dưỡng thương xong luôn luôn muốn hòa ly, nhưng người nhà mẹ đẻ không ủng hộ, thậm chí ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không để cho nàng ta về, nàng ta đi trên trấn tìm Triệu Kim Nguyên, ngay cả cửa tửu lâu còn không thể nào vào được, chị dâu đối với nàng ta thái độ lãnh đạm, ca ca cũng không giúp nàng ta nói chuyện. Triệu Kim Bảo liền hận người nhà mẹ đẻ, sau này nàng ta thông đồng với một người bán hàng rong, vì về sau muốn ở cùng nhau thật dài thật lâu, hai người quyết định bỏ trốn, có thể là bị Thạch Tú Nương dẫn dắt, càng có lẽ là bản thân Triệu Kim Bảo không phải là người tốt, nàng ta cũng bắt tay về phía người nhà của mình, còn nghĩ đến nhà Hà Hoa. Nhà Hà Hoa càng ngày càng khá giả mọi người đều biết, Triệu Kim Bảo cảm thấy nhất định có thể có tiền. Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia đánh bạo đi tới nhà Hà Hoa, nghĩ dùng thuốc mê đánh Tiểu Khôi, sau đó lại làm người một nhà Sở Phong Thu hôn mê, đến lúc đó tìm cho ra tiền nhà bọn họ. Tiểu Khôi được Hà Hoa nuôi từ nhỏ đến lớn, bản thân liền thông minh, lại luôn ăn đồ ăn cùng lương thực Hà Hoa dùng qua dị năng, càng thêm thông minh, làm sao có thể ăn bánh bao thịt từ trên trời giáng xuống? Nó chẳng những chưa ăn, cũng không kêu, đợi đến khi Triệu Kim Bảo cùng người bán hàng rong kia vào, nó hung hăng cắn, một chó chọi hai người, Tiểu Khôi toàn thắng! Tiểu Khôi một trận chiến thành danh, trở thành chó ngoan người người trong thôn đều khen. Người Triệu gia mất mặt, dưỡng ra một khuê nữ như vậy, cuối cùng bọn họ ngay cả thăm tù đều không đi, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng Triệu Kim trước Triệu Kim Bảo đem tất cả tội danh đều đổ hết cho Dương Thạch Đầu, mới không ngồi tù, hiện tại nàng ta lại đem tất cả tội danh đều đổ hết cho người bán hàng rong kia, nhưng lại không thể tránh được vận mệnh ngồi tù. "Triệu Kim Bảo này, thật sự là xứng đáng! Hừ, ta nói ả tốt nhất cả đời ngồi đại lao đi, cũng đừng đi ra!" Vợ Loan Mộc nói, vừa nói vừa vỗ đùi, chờ vỗ xong rồi vội vàng sờ sờ bụng, miệng nói xong "Chớ sợ chớ sợ, mẹ không phải cố ý!", nàng hoài thai, hai ngày trước vừa biết. Hà Hoa buồn cười nhìn nàng, nghĩ tới chị dâu Lý Thải Vân, Lý Thải Vân cũng hoài thai, làm cho cha mẹ cùng Trương Đại Khuê cao hứng phát điên, Trương Đại Khuê tuổi cũng không nhỏ, cỡ tuổi hắn, nhà người khác con đều sẽ chạy loạn chung quanh. Lúc trước cưới Tôn Lan Thảo, vài năm không con, người một nhà đều chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, lại sau này cưới Lý Thải Vân, bọn họ cũng chuẩn bị tâm lý không đứa nhỏ, kết quả ông trời mở mắt, Lý Thải Vân mới gả vào thời gian ngắn vậy liền hoài thai! Người Trương gia đều cảm thấy giống như nằm mơ, chờ đến khi biết không phải là nằm mơ, Lý Thải Vân còn kém bị bọn họ coi như bồ tát mà cung phụng, sợ nàng có cái gì sơ xuất. Hà Hoa nghĩ khi mình về nhà mẹ đẻ nhìn thấy tình cảnh người một nhà vui mừng, trên mặt tươi cười càng đậm. "Chúng ta không nói chuyện này làm cho người ta mất hứng. Nói chuyện khác." Vợ Loan Mộc nhìn cây lê trên đỉnh đầu, nuốt nuốt nước miếng "Lê nhà ngươi năm nay lại kết nhiều trái a, nhìn là biết rất ngon. Ngươi không biết, ta rất muốn ăn chua, nhưng nhìn lê của nhà ngươi, nghĩ vị ngọt kia ta liền chịu không nổi. Ai a, sẽ không là một nha đầu đi? Không được, ta phải nghĩ tới ăn chua, nghĩ tới ăn chua!" Vợ Loan Mộc một lòng muốn sinh con trai, miệng bắt đầu lãi nhãi không ngừng nàng muốn ăn một lần sẽ không muốn ói ra. Trong lòng Hà Hoa muốn sinh một nha đầu, xem bộ dáng vợ Loan Mộc, nàng lại không có cách nào để khuyên, nghe nàng luôn nói chua chua, nàng đều cảm thấy chua, sau đó lại muốn ói ra. Nàng ói ra thật. Hà Hoa lại hoài thai. Sở Phong Thu đi báo tin vui cho Điền Trang cùng Thương thị, kết quả trên mặt mang theo nụ cười khi đi, trên mặt mang theo thần sắc kỳ quái trở về. "Như thế nào? Sao chàng có biểu cảm như vậy? Là muốn cười hay là không muốn cười a?" Hà Hoa nhìn biểu cảm Sở Phong Thu, cảm thấy rất kỳ quái. Sở Phong Thu ôm lấy Đoàn tử, nhìn con trai liếc mắt một cái, lại nhìn xem bụng Hà Hoa, nói "Cũng không biết khuê nữ sẽ lớn hơn một chút hay là nhỏ một chút so với tiểu thúc thúc......" "A?" Hà Hoa nghe xong lời này sửng sốt, rất nhanh hiểu rõ, Thương thị có thai! Trên mặt Hà Hoa đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tựa như Sở Phong Thu sắc mặt quái dị. Nàng đồng tình nhìn nhìn bụng mình, lại nhìn Đoàn tử, cảm thấy Đoàn tử càng đáng thương, bé sẽ có một tiểu thúc thúc hoặc là tiểu cô cô nhỏ hơn bé. Đoàn tử căn bản không rõ cha mẹ của mình vì sao dùng cái loại ánh mắt là lạ này nhìn bé, còn khanh khách cười vui! Thương thị có thai, người nhà họ Điền trừ bỏ những người nghĩ đem con mình làm con thừa tự, còn lại đều thật cao hứng, Điền Trang một bó tuổi rốt cục đã có hậu, đều đến chúc mừng. Sở gia, sắc mặt Sở Tuấn Tài thực khó coi, nhưng cái gì cũng không thể nói, Thương thị đã không có quan hệ với ông ta, nhìn Liễu Thúy Cầm, lại nhìn nhìn đứa con bà ta sinh cho mình bây giờ tiếng khóc còn giống con mèo nhỏ, Sở Tuấn Tài cảm thấy cuộc đời đầy chán nản. Liễu Thúy Cầm mới mặc kệ Sở Tuấn Tài nghĩ cái gì, hiện tại bà ta chỉ nghĩ đến chuyện nuôi con lớn lên. Sở gia vẫn như cũ, mỗi ngày đều tranh đấu gay gắt qua ngày, giống như đời này đều như vậy, không chết không ngừng. Hà Hoa đợi đến khi đứa nhỏ ở trong bụng vững chắc, trừ bỏ ở chung cùng Thương thị, vợ Loan Mộc, chính là thường thường cùng Sở Phong Thu đi về nhà mẹ đẻ, có đôi khi là Trương Xuyên hoặc là Lý Hương Chi tới đón, nàng cùng Lý Thải Vân ngồi trò chuyện. Hà Hoa nói tháng lớn là có thể thường đi một chút, xem bộ dáng thông minh hoạt bát kia của Đoàn tử, mọi người đều cảm thấy có lý, sau đó Lý Hương Chi cùng Trương Xuyên sẽ ôm Đoàn tử chơi đùa, để cho hai đôi vợ chồng đi ra ngoài đi dạo. Hiện tại Trương Đại Khuê cùng Sở Phong Thu đều làm cho cuộc sống trong nhà khá giả hơn, ở trong thôn, hai người đều làm cho người ta khen ngợi, mà Lý Thải Vân cùng Hà Hoa thành người có phúc khí nhất. Trong thôn có hai hộ nghe mọi người nói như vậy rất xấu hổ, chính là Tôn gia cùng Triệu gia. Rất nhiều người đều nói Tôn Lan Thảo không có phúc khí, đang sống tốt lành, hiện tại để cho Lý Thải Vân hưởng phúc. Càng nhiều người chê cười Triệu gia, Hà Hoa là nhà bọn họ không cần, kết quả người ta hiện tại sống thật tốt a, gả cho người chồng vừa đẹp trai lại biết kiếm tiền, sinh một đứa con trai, hiện tại trong bụng lại có một đứa, lại nhìn Triệu gia, nữ nhi ở trong lao, con tương đương với đi ở rể cho người ta, nhưng thời gian dài như vậy, mà không có nhất nhi bán nữ. Triệu gia quả thật đã sốt ruột vì chuyện Triệu Kim Nguyên cùng Lí Hương Liên không có con cái, hỏi con có nhìn xem lang trung hay không, mỗi lần đều không có hỏi ra kết quả. Triệu Kim Nguyên thực phiền chán, nhất là có một lần thấy được Sở Phong Thu đỡ Hà Hoa đã thấy bụng, xem dung mạo Hà Hoa rất khác biệt, lại nhìn tay nàng đặt ở trên bụng, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, còn có anh chồng đẹp trai ở bên người nàng săn sóc, Triệu Kim Nguyên hối hận, hắn nghĩ nếu lúc trước chính mình không có buông tha Hà Hoa, hiện tại đàn ông hạnh phúc kia có phải là chính mình hay không? Chính mình có lẽ là cha hai đứa bé, hơn nữa dựa vào bản sự của mình, khẳng định cũng có thể sống rất tốt, không cần giống như bây giờ thấp kém kiếm cháu nội cho người ta! Triệu Kim Nguyên cũng không có nói cho cha mẹ tình trạng gian nan hiện tại của hắn, bởi vì trong nhà hắn gây ra việc này, cha và con gái Lý thị đối với hắn đã bất mãn, hơn nữa luôn không có con, còn có bởi vì Triệu gia đắc tội Hà Hoa mà để cho nhà Hà Hoa đem rau cùng cách nấu ăn bán cho đối thủ cạnh tranh, cứ thế buôn bán của nhà bọn họ càng ngày càng kém, liền càng làm cho cha và con gái Lý thị bất mãn. Lí gia chỉ dựa vào đứa bé Lí Hương Liên sinh nối dõi tông đường, bởi vì nhạc phụ không có sinh con trai, liền luôn luôn ngóng trông nữ nhi sinh nhiều con trai, hiện tại nữ nhi một chút động tĩnh cũng không có, ông ta so với chính mình không có con còn sốt ruột hơn, yêu thương nữ nhi, không thể phát hỏa với nữ nhi, tự nhiên liền hướng về phía Triệu Kim Nguyên. Triệu Kim Nguyên nén giận, nhưng vẫn để cho hắn nghe thấy được nhạc phụ nói vói Lí Hương Liên nếu không được khiến cho Lí Hương Liên lấy chuyện Triệu Kim Bảo mà tìm cách hòa ly, sau đó bán tửu lâu, bọn họ đi nương nhờ họ hàng, đến lúc đó lại tìm một người chồng khác cho Lí Hương Liên. Triệu Kim Nguyên nghe thấy lời này vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể càng thêm lấy lòng cha và con gái Lý thị. Hà Hoa cũng không biết Triệu Kim Nguyên hiện tại đã hối hận, nhưng nàng tin tưởng một ngày nào đó Triệu Kim Nguyên sẽ hối hận, từ miệng Lâm Tử nghe nói buôn bán của Hương Khách Lai càng kém, trong lòng nàng thật cao hứng. Mấy tháng sau, Lý Thải Vân, Thương thị, vợ Loan Mộc cùng Hà Hoa đều sinh con, tất cả đều là con trai! Ba nhà Lý Thải Vân đều thật cao hứng, bọn họ đều ngóng trông con trai, chỉ mình Hà Hoa có chút thất vọng. "Ta muốn nữ nhi a!" Hà Hoa nhìn con trai nhỏ trắng trắng non mềm, nghĩ nếu là con gái nhỏ thì tốt rồi. Sở Phong Thu cười hôn nàng một cái, nói "Chúng ta lại nỗ lực, lần sau tranh thủ sinh một nữ nhi." Mặt Hà Hoa đỏ lên, thất vọng trong lòng tiêu tan, điểm cái mũi nhỏ của con, nói "Bánh Trôi a, con chiếm tên của muội muội rồi, về sau phải tốt với muội muội nghe không, nếu không đánh mông con đó!" Bánh Trôi căn bản nghe không hiểu, mở to mắt nhìn nàng, làm lòng Hà Hoa mềm mại. Sở Phong Thu nhìn vợ con trước mặt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của con lớn cùng Tiểu Khôi đang đùa giỡn khoan khoái, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc. "Hà Hoa, cám ơn nàng để cho sống những ngày tốt đẹp như vậy." "Ta cũng muốn cám ơn chàng." Hà Hoa nhìn Sở Phong Thu cười nói, nàng quả thật từ trong lòng cảm tạ Sở Phong Thu, cảm tạ hắn làm cho nàng – một cô hồn từ hiện đại bay tới có thể hưởng thụ đến hạnh phúc như thế. Hai vợ chồng thâm tình chăm chú nhìn nhau, cho đến khi Tiểu Bánh Trôi trong lòng oa oa khóc lớn, bọn họ mới cười tách ra, vội vàng dỗ con. Cuộc sống vẫn tiếp tục, Hà Hoa vội vàng dỗ đứa nhỏ, dùng dị năng kiếm tiền, nghĩ sang năm nhất định phải đi tới ngọn núi sau nhà nhìn xem có nhân sâm hay không, dị năng của nàng đã đến trình độ có thể thi triển trên nhân sâm, đến lúc đó khẳng định có thể phát đại tài. Thỉnh thoảng nàng cũng có thể nghe được tin tức của Triệu gia. Sau khi Hương Khách Lai đóng cửa, Triệu Kim Nguyên cùng đi với cha và con gái Lý thị, bỏ lại cha mẹ, vợ chồng Triệu gia hiện tại sống rất thảm, sau khi Dương Thạch Đầu ra tù luôn đi tìm bọn họ gây phiền toái, nói là Triệu Kim Bảo là vợ hắn, hắn là con rể bọn họ, hắn thay nàng ta chiếu cố bọn họ, cho dù vợ chồng Triệu gia nói đã không tiếp nhận nữ nhi kia cũng không được. Sau này Triệu Kim Bảo cũng bị thả ra, mỗi ngày bị Dương Thạch Đầu đánh chửi, còn cùng hắn một chỗ đi quấy rối cha mẹ nàng ta, trưởng thôn ra mặt đều quản không được, luôn gà bay chó sủa. Đương nhiên, đây đều là nói sau. "Triệu Kim Nguyên kia có thể ném cha mẹ chạy cùng nhạc gia, thực không phải là người, may mắn a!" Lý Hương Chi đến thăm khuê nữ, nói với Hà Hoa chuyện này, cảm thấy may mắn, bà nghĩ Triệu Kim Nguyên nhẫn tâm như vậy, may mà lúc trước nữ nhi không gả cho hắn. Hà Hoa cười cười không nói chuyện, nàng nghĩ Triệu Kim Nguyên cho dù đi theo một nhà nhạc phụ cũng sẽ không sống tốt, cha và con gái Lí gia kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Lại là một năm khi sơn thanh thủy tú, Hà Hoa tin tưởng tràn đầy chuẩn bị đi tìm nhân sâm, kết quả xuất sư chưa thử tay nghề...... nàng, nàng lại hoài thai. Sở Phong Thu thấy bộ dáng vợ vừa vui mừng vừa buồn rầu, trên gương mặt anh tuấn đều là tươi cười. "Chàng còn cười a!" Hà Hoa vỗ tay Sở Phong Thu một cái, vuốt bụng, dùng ngữ khí sủng ái uy hiếp "Vật nhỏ, con tốt nhất là một nữ nhi a, nếu không liền đặt tên cho con là Viên nhi! Nếu là một nữ nhi, đương nhiên gọi là Châu Nhi!" Lúc này Sở Phong Thu cười ha ha, ôm Hà Hoa, vẻ mặt hạnh phúc. Đoàn tử ngồi ở trên giường đang chơi cùng đệ đệ, thấy cha mẹ ôm nhau cười, bé cũng muốn đi qua cùng nhau ôm, nhưng lại không muốn bỏ lại đệ đệ, liền ôm đệ đệ khanh khách nở nụ cười, Bánh Trôi cũng cười theo, liền ngay cả Tiểu Khôi nghe được tiếng cười đều ở bên ngoài sủa lên khoan khoái. Giờ khắc này, hạnh phúc tràn đầy. Hoàn
Tin tức Điền Trang sắp thú Thương thị oanh động toàn bộ Đào Nguyên thôn, ngay cả Tôn Vương thôn bên cạnh đều kinh động, đại đa số mọi người đều nói Thương thị có phúc khí, cũng có người nói Điền Trang luẩn quẩn trong lòng, dù sao Thương thị tuổi không nhỏ, cưới bà không nhất định có thể sinh con, dù sao Thương thị sinh Sở Phong Thu xong cũng không động tĩnh gì nữa, đều nói bà là người không dễ dàng có thai. Người nhà họ Điền đều rất cao hứng, Điền Trang không có con ruột đến lúc đó tiền của ông ấy chính là của trong tộc, mà Điền Trang có Sở Phong Thu là con vợ, cũng làm bọn họ đỡ không ít công phu. Trong nhà Sở Tuấn Tài lại thành đối tượng mọi người chú ý, dù sao trước kia Thương thị là vợ Sở Tuấn Tài, sau khi rời đi bọn họ sống rất tốt, hiện tại càng tốt, tái giá đều gả tốt đến làm người tức giận. Người trong thôn cũng đều không phải dễ hồ lộng, từ khi con của Liễu Thúy Cầm ra đời, mọi người liền đoán được Liễu Thúy Cầm cùng Sở Tuấn Tài sớm có tư tình, Thương thị là vô tội. Hiện tại Thương thị có kết quả tốt, mọi người cũng cảm thấy người tốt sẽ có phúc báo, Sở Tuấn Tài không có người vợ tốt là tổn thất của ông ta, đều dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt nhìn người Sở gia. "Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Một bó tuổi còn tái giá! Không tuân thủ nữ tắc!" Sở Tuấn Tài ở bên ngoài nhúc nhích đã bị người ngăn lại nói chuyện này, phi thường tức giận, ở bên ngoài chịu đựng, trở về trong nhà đến phát hỏa, vỗ cái bàn chửi bậy. Sở Tuấn Tài không nghĩ tới Thương thị còn có thể tái giá, ông ta cho rằng Thương thị sẽ thủ tiết ở với mấy người Sở Phong Thu, đời này chỉ cần bà không tái giá, đó không phải là thủ cho ông ta sao? Hơn nữa mấy ngày nay trong nhà rất loạn, ông ta lại nghĩ tới chỗ tốt của Thương thị, còn nghĩ có nên tìm biện pháp đem tâm Thương thị dỗ trở về hay không, kết quả bà lại sắp tái giá! Sở Tuấn Tài cảm thấy bị người ta tát liên tục vào trên mặt. Liễu Thúy Cầm nghe câu nói đó, xem bộ dáng tức giận của Sở Tuấn Tài, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ người đàn ông này thực cho rằng ông ta vô cùng tốt sao! Bà ta hối hận gả cho người đàn ông này, lúc đó bà ta thế nào liền hồ đồ vậy chứ? Gả người nào tốt không gả, lại gả phải một người đàn ông không đảm đương được bất cứ việc gì hết? Sở Đại Nha cũng thập phần tức giận, tuy rằng hiện tại thị sắp lập gia đình, nhưng lúc trước thị coi trọng Điền Trang, vì gả cho Điền Trang còn bỏ bạc tìm Điền đại nương hỗ trợ, kết quả thị không thể gả cho Điền Trang, lại thành toàn cho Thương thị?! Trong lòng thị nguyền rủa Thương thị gả qua sống không tốt, nguyền rủa Điền Trang đoạn tử tuyệt tôn. Hiện tại Khúc Hồng Bố cũng không chịu nổi, Tiểu Bạch Đào – người phụ nữ kia cắn người cắn điên rồi, trừ bỏ đem Điền đại nương xả ra, còn cắn thị, nói cái gì Sở Đại Nha không phải là đứa có đầu óc nghĩ ra loại chuyện tổn hại này, khẳng định là thị cho chủ ý, còn nói lúc trước Triệu Kim Bảo đi kê đơn cho Hà Hoa chính là Khúc Hồng Bố giựt giây, bởi vì trong lòng Khúc Hồng Bố vừa lòng Sở Phong Thu, bản thân chính là một ả đàn bà không biết xấu hổ, có thể nghĩ ra cái loại ám chiêu này, hiện tại khẳng định cũng có thể nghĩ ra loại chiêu hôn không biết xấu hổ này. Tóm lại Tiểu Bạch Đào vì không để cho Sở Đại Nha đoạt địa vị của bà ta xem như đem cả nhà Sở Tuấn Tài đều mắng hết. Khúc Hồng Bố hiện tại không có mặt mũi ở trong thôn đi lại, cho dù thị có thêm một ngàn cái miệng, cũng vẫn có người hoài nghi thị. Trong lòng Khúc Hồng Bố buồn bực, vì không để cho chính mình liên lụy vào chuyện này, thị trừ bỏ ra cho Sở Đại Nha cái chủ ý, đồng ý ở sau giúp đỡ thị tranh chồng cùng Tiểu Bạch Đào, thị cũng không ra mặt. Kết quả bởi vì bị Tiểu Bạch Đào cắn điên, vẫn không để cho thị tránh thoát bị người chỉ trỏ. Thụ Căn hỏi mẹ nó "Mẹ, mẹ thật sự ra chủ ý cho cô sao? Làm cho người ta hại thím cũng là chủ ý của mẹ sao? Sao mẹ lại như vậy a? Mẹ còn như vậy con không thích mẹ đâu." Vốn dĩ Thụ Căn tuổi còn nhỏ bị chiều có chút hư hỏng, nhưng bởi vì Hà Hoa, nó lại trở nên ngoan hơn một ít, ở trong lòng nó Hà Hoa thực ôn nhu, cho dù hiện tại người người đều nói bọn họ thành người hai nhà, không phải thân nhân mà là kẻ thù, Hà Hoa cũng không có la mắng nó. Thụ Căn tuy rằng không thường chạy tới chỗ Hà Hoa, nhưng nó lại nhớ kỹ cái tốt của mấy người Hà Hoa. Khúc Hồng Bố tức miệng muốn méo luôn, con của mình cư nhiên cứ nhớ kỹ cái tốt của Hà Hoa, vì nàng uy hiếp nói không thích mẹ ruột này, đây là cái thế đạo gì?! Khúc Hồng Bố đánh Thụ Căn một cái, kết quả Thụ Căn lại càng không thích thị. Mặc kệ mọi người nghị luận thế nào, cũng không quản ai cao hứng ai tức giận, hai người Sở Đại Nha cùng Thương thị đều gả đi. Sở Đại Nha gả trước, gả tương đối vội vàng, lại bởi vì thị là bình thê, cho nên chẳng phải đặc biệt náo nhiệt, mà Thương thị tuy rằng là nhị gả, nhưng Điền Trang cũng là lần đầu tiên đón dâu, cũng không muốn ủy khuất Thương thị, bởi vậy thập phần phô trương, vô cùng náo nhiệt thú Thương thị vào cửa. Sở Phong Thu và Hà Hoa thấy sắc mặt Thương thị hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy bọn họ còn lộ ra một chút ngượng ngùng, biết bà sống tốt lắm, hai người đều yên tâm. Sở Tuấn Tài thật đã chết tâm, ông ta hiểu rõ Thương thị thực sự không liên quan gì tới mình nữa, trong lòng phiền muộn, ông ta đi uống rượu giải sầu, kết quả uống say, vấp ngã, thực không hay ho ngã gãy chân, trong nhà lại tốn thêm một mớ bạc. Vì thế chẳng những vợ chồng Sở Đại Bảo mất hứng, Liễu Thúy Cầm cũng quá mất hứng, hiện tại bà ta phải để dành bạc cho con của mình, thân mình con không tốt, sao có thể tiêu tiền? Sở Tuấn Tài bởi vì Thương thị tái giá đi uống rượu giải sầu té bị thương, một chút bà ta cũng không đau lòng. Sở Tuấn Tài bị thương tiêu tiền, số tiền này lại khiến cho trong nhà một hồi gợn sóng, Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm bởi vì ai tốn bao nhiêu tuy rằng không xé rách mặt nhưng cũng bị thương hòa khí. Liễu Thúy Cầm nói Sở Đại Bảo làm con trai ở thời điểm phụ thân bị thương phải ra tiền xuất lực, mà Khúc Hồng Bố nói Liễu Thúy Cầm là thê tử của Sở Tuấn Tài, bà ta càng phải ra tiền. Hai người vốn đều là người có tâm cơ, tuy rằng không gây gổ, nhưng cũng đều biết ở trong lòng đối phương sẽ ghi mối hận này. Khúc Hồng Bố cảm thấy mình ở dưới mẹ chồng này chiếm không được nhiều chỗ tốt lắm, lúc này thị đặc biệt hâm mộ Hà Hoa, Hà Hoa chẳng những chiếm được người chồng tốt như Sở Phong Thu, còn có thể độc lập môn hộ, vốn dĩ còn có mẹ chồng áp ở trên đầu, hiện tại mẹ chồng tái giá, chẳng những mẹ chồng vẫn đối tốt với bọn họ như cũ, ngay cả Điền Trang thúc đối với bọn họ cũng thân thiết hơn vài phần, người nhà họ Điền đều gần gũi với bọn họ. Vì sao Hà Hoa liền may mắn như vậy? Khúc Hồng Bố nghĩ tới ở riêng, nhưng Sở Đại Bảo là con trai trưởng, muốn ở riêng rất khó, cha chồng mẹ chồng sẽ không bỏ qua bọn họ. Liễu Thúy Cầm cũng đang hâm mộ Thương thị, cùng cỡ tuổi như vậy, đều là nhị gả, sao Thương thị có thể gả cho Điền Trang – người chồng tốt đến thế, mà ánh mắt mình liền kém như vậy? Hiện tại nói cái gì đều trễ rồi, mình vẫn cẩn thận chăm sóc con trai, trông cậy vào nữ nhi con rể qua ngày thôi, về phần mấy người Sở Tuấn Tài, thì phải tự lao động, tuy rằng lười chút, nhưng còn hơn người không làm. Liễu Thúy Cầm và Khúc Hồng Bố mặt ngoài bình tĩnh đáy lòng tính kế đối phương, nghĩ liền cứ bình tĩnh mà sống nhưng trên trời cũng không thành toàn tâm nguyện các nàng. Liên tú tài mang theo người đánh lên tới cửa, nói Thạch Tú Nương cuốn tiền bạc châu báu trong nhà chạy rồi, nói bọn họ trả nợ. Lần này Liên tú tài thật sự tức giận, Thạch Tú Nương lấy đi không ít tiền, nếu không hắn cũng sẽ không cần mặt mũi đánh tới cửa nhà bố mẹ vợ. Người nhà mẹ đẻ Khúc Hồng Bố cũng tìm tới cửa, nói nhị ca Khúc Hồng Bố – Khúc Nhị Lang đem nhà bán, tất cả thứ đáng giá đều cầm đi, hiện tại không biết đi về nơi nào. Nhị tẩu Khúc Hồng Bố đỏ hồng mắt trừng Liễu Thúy Cầm, mắng "Đều là nữ nhi không biết xấu hổ của bà! Là ả bắt cóc chồng tôi! Có người nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, hiện tại Liên tú tài kia cũng tìm đến, Thạch Tú Nương cũng không thấy, khẳng định là ả không sai! Bà là mẹ, bà khẳng định biết ả đi nơi nào, mau giao ả ra đây! Nếu không tôi liều mạng cùng bà!" Liễu Thúy Cầm bị đả kích chân mềm nhũn, bà thật sự không nghĩ tới nữ nhi sẽ làm ra chuyện lớn mật đến thế, cư nhiên dám cuốn bạc của nhà chồng cùng người ta bỏ trốn! Hơn nữa nhà gian phu lại là nhị ca Khúc Hồng Bố! Đây là chuyện gì?! Bà choáng váng đầu, não phình to, nghe được tiếng con khóc lúc này tỉnh táo lại, vội vàng dỗ con. Đang dỗ con, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đặt con trên giường, leo lên giường bắt đầu tìm cái hộp của mình, lục loạn thất bát tao, cuối cùng ngã ngồi ở trên giường, giống như bị choáng váng. "Sao vậy?" Sở Tuấn Tài ngồi ở trên giường sốt ruột hỏi, ông ta cảm giác xảy ra chuyện không đúng rồi, Liễu Thúy Cầm nghe được Thạch Tú Nương cùng người bỏ trốn cũng chưa thất hồn lạc phách như vậy, như bây giờ, khẳng định xảy ra chuyện lớn. Liễu Thúy Cầm bắt đầu khóc lớn tiếng, nói khế thư cửa hàng của mình không thấy! Mấy ngày hôm trước Thạch Tú Nương từng trở về, nhất định là nó cầm đi. Tất mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, cũng chưa nghĩ đến Thạch Tú Nương lại ác như vậy, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không buông tha! Nếu Thạch Tú Nương ở trong này nhất định không cảm thấy là đuối lý, nàng ta cảm thấy mẹ của mình thay đổi, từ khi gả cho người rồi sinh con, cũng không còn quan tâm nàng ta, nàng ta gả đến Liên gia sống không tốt, bà ta căn bản không nghĩ tới giúp mình, không phải là vì cảm thấy có một thông gia thực sáng rọi như Liên gia sao? Loại sáng rọi này nhưng là dùng hạnh phúc của nàng ta đổi lấy, Thạch Tú Nương nghĩ chính mình đã không từ, sẽ không cần trách nàng ta bất hiếu. Liên gia buộc Sở gia cùng Khúc gia trả bạc, Khúc gia nói là Thạch Tú Nương lừa Khúc Nhị Lang, bọn họ không có lá gan đối chọi cùng Liên tú tài, cho nên đem toàn bộ tinh lực chống lại Sở gia, buộc bọn họ trả nợ. Sở gia cũng không dám cùng Liên gia đấu, thì trách là con trai Khúc gia bắt cóc Thạch Tú Nương. Người ba nhà cơ hồ đánh nhau hỗn loạn thành một nùi. Mọi người trừ bỏ xem náo nhiệt, đều nói người nhà Sở Tuấn Tài phẩm chất quá kém, cũng có người nói cưới vợ phải thú hiền, Sở gia sở dĩ thành như vậy tất cả đều là vì cưới hai người phụ nữ Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm này. Giống Sở Phong Thu cưới Hà Hoa – hiền thê này lại càng ngày càng tốt, Sở Tuấn Tài mất đi hiền thê Thương thị này thì càng ngày càng kém. Luận điệu này chiếm được không ít người tán thành. Hà Hoa nghe xong hé miệng cười, nói "Cũng phải là chồng mình không chịu thua kém, nếu không cưới hiền thê cũng chỉ sẽ liên lụy hiền thê." Mấy người vợ Loan Mộc đều gật đầu. Ở thời điểm ba nhà Sở, Liên, Khúc náo túi bụi, tin tức Khúc Nhị Lang cùng Thạch Tú Nương song song gặp nạn truyền đến, hai người gặp cướp bóc, bị giết, cũng không biết có tính là may mắn không, thi thể Thạch Tú Nương bị người nhận ra, người nhận ra kia là một gã bộ khoái huyện nha, đã tới trên trấn, gặp qua Thạch Tú Nương. Nguyên nhân vì như thế, mới không để cho thi thể hai người trở thành tình huống không người nhận về. Bởi vì bị cướp bóc giết chết, tiền bạc trên người bọn họ tự nhiên không có, lĩnh trở về chính là hai xác người chết. Xem thế này Khúc gia náo càng hung, nói như thế nào Khúc Nhị Lang đều là trụ cột trong nhà, tuy rằng hắn làm chuyện sai lầm, nhưng người trong nhà vẫn chỉ trông vào hắn có thể hồi tâm chuyển ý, kết quả hiện tại người đã chết, sao có thể không điên cuồng chứ? Liễu Thúy Cầm cũng thực thương tâm, dù sao Thạch Tú Nương là nữ nhi bà ta yêu thương nhiều năm, nhưng bà ta hận nữ nhi dám trộm tài vật của bà ta, lại đưa tới hai cái đại phiền toái – Liên gia Khúc gia này, phần thương tâm kia lại ít đi rất nhiều. Về phần Liên gia, Liên tú tài nói chỉ cần đem bạc hoàn trả, hắn coi như chưa từng thú Thạch Tú Nương. Mặt mũi hắn đã mất hết, không nghĩ lại tiếp tục náo nữa.
cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng